Đầu tiên, mời các bạn đến với 5 áng thơ tình hay về những loài hoa dại không tên:
Những bông hoa dại không người hái
Lặng lẽ bốn mùa khắp mọi nơi
Không có người mong và kẻ đợi
Thời gian vô nghĩa tháng năm ơi.
Hoa dại vẫn là hoa dại thôi
Từ thuở xa xưa chẳng có người
Đặt cho tên gọi loài hoa ấy
Hoa dại suốt đời chẳng có đôi.
Miên man hoa nở trắng sườn đồi
Những niềm hoang dã chốn xa xôi
Hoa chẳng có tên hoa có sắc
Hương vẫn gửi vào trong gió baỵ
(Hà Thiên Sơn – Thơ 7 chữ về loài hoa dại, nhịp 4/3)
Nếu một lần được nói tiếng yêu anh
Cho em mượn tình yêu hoa cúc dại
Từng cánh trắng xếp mong manh run rẩy
Ngại ngần len qua rẻo đá sạn khô
Giữa hoang vu đón gió bụi phủ mờ
Hoa nhẫn nại âm thầm chờ nắng mới
Không nụ đỏ rực tình yêu nông nổi
Kém kiêu sa hương sắc bởi thuỷ chung
Nếu một ngày bóng lẽ bóng trùng phùng
Hoa kiên vững trong tim lời son đá
Hoa thần tượng trọn mối tình cao cả
Kết đan thành vạt áo ấm đôi đời
Phủ êm ái nhẫn nại đến rã rời
Như bản chất lụi tàn dần khô úa
Nếu phải cách chia xa người thêm nữa
Nhớ đừng quên cúc dại mãi yêu anh!
(Triệu Ngọc Yến – Thơ 8 chữ hay về tình yêu hoa dại)
Có một loài hoa dại cuối trời
Ngày ngày chờ ngọn sóng ngoài khơi
Chẳng ngại gió mưa hay bão tố
Hoa sống hoài mơ một bóng hình
Có một loài hoa trên lối về
Một màu tím biếc nhuộm chiều quê
Tháng ngày hoa vẫn luôn trông đợi
Đón bước người thương… biết có về?!
Có một loài hoa… hay mộng mơ
Hoa thường lặng lẽ dưới trăng mờ
Lặng nghe khúc nhạc cung mi giáng
Lòng riêng, thổn thức nhớ người thơ
Có một loài hoa tím thuỷ chung
Hoàng hôn gửi nỗi nhớ muôn trùng
Lặng thầm qua tháng năm sương gió
Muống biển tím biếc nỗi chờ mong
(Chân Tình – Thơ tình 7 chữ về loài hoa muống biển, nhịp 4/3)
Sao tĩnh mịch sao mà yên lặng quá
Chiều chói chang con nắng hạ đưa về
Gió đi đâu không thấy đùa cánh lá
Cả không gian buồn bã đến tái tê
Bên vệ đường chơ vơ chòm hoa dại
Nở lẻ loi tim tím sắc u buồn
Chiều lang thang một mình ta đếm bước
Dưới hạ chiều nơi xứ lạ tha hương
Hạ nơi đây không ve sầu phượng đỏ
Chỉ khô khan con nắng cháy da người
Vài chú sóc trên cành nhìn ngơ ngác
Hàng thông buồn đứng lặng đón chiều rơi
Nghe nhớ quá bên kia khung trời hạ
Nhớ phượng buồn nhớ cả tiếng ve ru
Nhớ vườn sau khoan nhặt tiếng chim cu
Nghe len nhẹ một nỗi buồn êm ái
Mùa hạ ơi ! khi nào ta quay lại
Sẽ nhặt từng mảnh vụn tuổi đời thơ
Đem vá víu một tâm hồn tan vỡ
Ép vào lòng ru giấc ngủ say mơ
(Phượng Tím – Thơ 8 chữ buồn về hoa dại)
Đường trong làng: hoa dại với mùi rơm…
Người cùng tôi đi dạo giữa đường thơm,
Lòng giắt sẵn ít hương hoa tưởng tượng.
Đất thêu nắng, bóng tre, rồi bóng phượng
Lần lượt buông màn nhẹ vướng chân lâu:
Lên bề cao hay đi xuống bề sâu?
Không biết nữa – Có chút gì làm ngợp
Trong không khí… hương với màu hoà hợp…
Một buổi trưa không biết ở nơi nào,
Như buổi trưa nhè nhẹ trong ca dao,
Có cu gáy, có bướm vàng nữa chứ
Mà đôi lứa đứng bên vườn tình tự.
Buổi trưa này xưa kia ta đã đi,
Phải cùng chăng? Lòng nhớ rõ làm chi!
Chân bên chân, hồn bên hồn, yên lặng,
Người cùng tôi đi giữa đường rải nắng,
Trí vô tư cho da thở hương tình,
Người khẽ nắm tay, tôi khẽ nghiêng mình.
Như sắp nói, nhưng mà không – khóm trúc
Vừa động lá, ta nhận vào một lúc
Cả không gian hồn hậu rất thơm tho;
Gió hương đưa mùi, dìu dịu phất phơ…
Trong cảnh lặng, vẫn đưa mùi gió thoảng…
Tri bâng quơ nghĩ thoáng nhưng buồn nhiều:
“Chân hết đường thì lòng cũng hết yêu”.
Chân đang bước bỗng e dè dừng lại
– Ở giữa đường làng, mùi rơm, hoa dại….
(Huy Cận – Thơ 8 chữ hay về loài hoa dại)
» Tiếp theo, 5 bài thơ về loài hoa dại còn lại ngập tràn cảm xúc và nỗi buồn:
Thương loài hoa dại không tên.
Nép mình e ấp tựa bên đá già .
Dáng hoa thanh thoát mặn mà .
Hồng hồng sắc thắm em là Nàng Xuân .
Càng nhìn càng thấy bâng khuâng .
Có gì vương vấn rời chân chẳng đành.
Sợi tơ hay sợi chỉ mành.
Vô hình trói chặt một cành Bạch Dương.
Trách lòng sao vội nhớ thương .
Trách trời sao để hoa nương lối này !
(Dung Nguyên – Thơ lục bát hay về loài hoa dại)
Biền biệt ngày dư chừ ngoảnh lại
Chẳng sóng bạc đầu chẳng nhánh sông
Giọng chim hiu hắt xiên tháng gió
Lắng buổi sang hè chạnh nỗi đông
Quặn thắt mùi gì trong bùn đất
Lưa thưa cơn bụi nhắn mưa về
Mười năm dài vậy mà như thể
Lẫn khuất nơi nào vọng tiếng quê
Vẫn đồi hoa dại – hôm biệt xứ
Phương mây tim tím vẫn bay nhiều
Gối tay lên nhớ đành nghe lá
Xào xạc về em suốt buổi chiều.
(Daocongdien – Thơ 7 chữ buồn về loài hoa dại)
Bên kia chiều nắng nhạt
Hoa nở rộ sau hè
Em về thôi em nhé!
Kẻo chiều nhẹ mưa bay
Em nào biết, có hay?
Tay trong tay thuở nào
Năm ngón gầy xanh xao
Theo anh bao tháng ngày
Áo em đẹp màu mây
Màu cỏ cây hoang úa
Nô đùa trong gió đưa
Nửa đời chưa vội xoá
Anh suốt đời tìm hoa
Mùi hoa lạ bên đường
Thoang thoảng ngát đưa hương
Một đời thương trời cũ
Bên kia dốc sương mù
Giấc ngủ ai nồng say
Trong gió chiều nhẹ lay
Ngất ngây mùi hoa dại
(Ngọc Quang Hà – Thơ 5 chữ về hoa dại)
Một ngày đường từ miền đất trung du
Tôi chỉ gặp bụi bay và nắng gắt
Sang thu rồi gió vẫn nồng da mặt
Tiếng ve nào còn sót trong lùm cây
Nghe nhói lòng nỗi nhớ cuối tình yêu
Chợt thấy lạc giữa bốn bề vắng ngắt
Lên cao… lên cao nắng như dần nhạt
Bỗng vui mừng bắt gặp một nhành hoa
Khắp Hoàng Liên trên một ngàn thước núi
Hoa nép mong manh trước tầm gió thổi
Hoa diếp vàng cô độc giữa thâm u
Và bên đường hoa nghệ dại ngẩn ngơ
Hoa sim tím một nỗi buồn hoang dã
Hoa lay ơn góc vườn xưa còn nhớ
Mà thấy người cành lá khẽ lung lay
Hoa mọc dưới chân người, hoa mọc đến chân mây
(Có nhiều thứ hoa còn chưa biết rõ…)
Anh đừng hỏi tên hoa làm chi nữa
Những hoa này chỉ hoa dại mà thôi!
Không phải hoa được ở cùng người
Được chăm sóc những mảnh vườn sạch cỏ
Được khoe đến muôn màu sắc lạ
Và được đời chiêm ngưỡng mùi hương
Không phải hoa được cắm trên bàn
Trong ngày hội của những niềm vui mới
Những hoa này lại nở cho triền núi
Lại nở cho vẻ đẹp của rừng chung
Nên ít ai để ý sắc từng bông
Chỉ thấy núi muôn màu rực rỡ
Đôi khi giẫm lên hoa mà chẳng nhớ…
Những hoa này chỉ hoa dại mà thôi.
(Xuân Quỳnh – Thơ tự do về loài hoa dại núi Hoàng Liên)
Buổi trưa hạ nào bất chợt một chùm hoa
Gặp ta nở ven đường cầu thực
Né bánh xe lấn vòng nhật nguyệt
Chùm hoa lách mình lung linh.
Lung linh
Chùm hoa dại khờ nhuộm nắng hạ vàng ong
Đánh động nơi ta một nỗi buồn huyễn hoặc
Nỗi buồn cõi đi về. Ai nhặt?
Ta đánh rớt nơi đâu?
Và rớt tự bao giờ?
Cám ơn đời còn lại chùm hoa
Sót vọng trong ta bao điều hẫng hụt
Buổi theo em lết mòn đôi dép đứt
Chân nhón chưa qua nổi một bờ rào
Để đêm về chép miệng thèm một giấc mơ
Sáng thức dậy vàng thêm chiếc lá
Cám ơn đời. Cám ơn chùm hoa trưa hạ
Nhắc nhở ta thuở thống khổ lao cùng
Vò bài thơ mài rách tuổi thanh xuân
Nuốt cầm hơi em trong niềm u uất
Cám ơn em. Cám ơn chùm hoa đã mọc
Nâng đất cao hơn níu một khoảng trời